Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

...

Có những con đường dù không muốn đi, vẫn phải bước đi, vì tôi biết phía cuối đường chính là đích tôi muốn đến.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

NẤU CHÁO TỪ TÂM

 Tối thứ 7, tôi lựa chọn không đi chơi, không
dành thời gian lên facebook, không điện thoại, không nhắn tin.Tôi tham gia buổi nấu cháo từ thiện để sáng sớm hôm sau mang đi phát cho người nhà bệnh nhân ở một số bệnh viện_ đó là một chương trình ý nghĩa của group phượt mà tôi tham gia.
 Những người bạn cũ có, mới có cùng tập trung lại với nhau, mỗi người tự nhận một nhiệm vụ cho mình, người gọt vỏ củ quả, người thái nấm, người rửa nồi, vo gạo nấu cháo, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, vừa kể nhau nghe những chuyến đi của mình, vừa bàn bạc cho chuyến đi sắp tới cùng nhau...
 Tôi vừa gọt khoai tây vừa trò chuyện với cô bạn mới quen bên cạnh, nhìn những anh bạn không bao giờ vô bếp hôm nay cũng cầm dao cắt khoai tây, cà rốt, cũng hỏi cách thái gừng làm sao, rất vui vẻ.

Nhìn nồi cháo sôi ùng ục với những sắc màu xinh xinh: màu xanh của su su, màu vàng của bí đỏ, màu cam của cà rốt, xám của khoai tây, đen của nấm  trộn lẫn vào nhau trên cái nền trắng trong của màu cháo tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.Nhìn từng làn khói bay lên trong đêm, mùi thơm dịu của cháo tôi bất giác có thể nhìn thấy những nụ cười vui vẻ, của người nhà bệnh nhân sáng sớm mai nhận được bát cháo ấm từ tay chúng tôi.
 Là chút san sẻ, chút giúp đỡ, họ sẽ tiết kiệm được tiền mua một bữa ăn sáng, cảm giác ấy thật ấm lòng.

    Một tối thứ 7 ở Sài Gòn
        19/3/2016

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Đâu phải chỉ có con gái mới nặng tình !


Tôi có cậu bạn thân, vừa chia tay sau mối tình kéo dài 3 năm, sốc có, hụt hẫn có, nhưng trước mặt mọi người cậu vẫn tỏ ra chẳng có gì, nhưng tôi nhận ra được, sau việc chia tay ấy, cậu đã thay đổi rất nhiều….Bạn tôi đi cùng bạn bè nhiều hơn, uống nhiều hơn, nhiều lúc nhìn cậu gục trên bàn vì quá chén mà tôi sót, có lẽ chỉ những lúc như vậy cậu mới yên bình ngủ sâu một giấc,không mộng mị, không thản thốt,.. và đặc biệt cậu tập tành hút thuốc,ngồi chung với cậu trong quán cà phê, nhìn cậu châm lửa đốt điếu thuốc trong tay và kéo một hơi dài,tôi chợt đau lòng.Phải chăng cuộc chia tay này đã làm cậu kiệt sức.


 Tôi bên cậu, an ủi, tôi kể cậu nghe những mẫu chuyện hài, thức suốt đêm chỉ để nghe cậu lảm nhảm trong hơi men rằng cậu nhớ người con gái ấy.Thương cho cậu,chợt nghĩ ai bảo chỉ có con gái mới đau buồn sau cuộc chia tay, ai bảo chỉ có con gái mới nặng tình, mới khóc lóc, mới được quyền oán giận. con trai cũng thế thôi, họ cũng sốc, cũng buồn, cũng tan nát khi bị người thương nhất bỗng rời xa, chỉ có điều họ không thể hiện bằng nước mắt, không thể hiện bằng những status lệ nhòa, họ vẫn khóc đó thôi, có điều họ nuốt ngược vào trong. Lặng lẽ đến đau lòng....